Thẻ: tình yêu

  • Viết cho anh – người từng quen

    Viết cho anh – người từng quen

    Viết cho anh những cảm xúc không còn dạt dào như trước nữa, không còn mỏi tay khi không kịp đánh những suy nghĩ nữa, có khi em còn đợi suy nghĩ và gõ chậm chậm.

     

    Khi một Sáng thức dậy không còn nhớ nữa, khi những yêu thương tha thiết không còn bám riết nữa có phải lãng quên…

    Viết cho anh những cảm xúc không còn dạt dào như trước nữa, không còn mỏi tay khi không kịp đánh những suy nghĩ nữa, có khi em còn đợi suy nghĩ và gõ chậm chậm.

    Cảm ơn anh, vì tất cả, đã lịch sự, nhã nhặn và tốt cho đến phút giây cuối bên nhau khi không còn là người thương nữa…

    Im lặng để cho chúng ta có khoảng thời gian hay im lặng để cho chúng ta cần thời gian để quên, anh không phải làm điều đó nữa đâu! Em ổn với hiện tại mặc dù nghĩ về anh nhiều khi làm trái tím em nhói đau…

    Viết cho anh – người từng quen
    Cảm ơn anh, vì tất cả, đã lịch sự, nhã nhặn và tốt cho đến phút giây cuối bên nhau khi không còn là người thương nữa

    Có lẽ anh cũng trải qua cảm xúc giống em như lúc này. Có kí ức về mối tình đầu tiên đỗ vỡ không phải là đóng cửa trái tim hoàn toàn đúng không anh? Cảm ơn anh đã cho em hiểu thêm và biết thêm được nhiều thứ, em sẽ gom góp để mạnh mẽ hơn, sẽ dành tình yêu cho một người đến sau, thận trọng và chín chắn, nhiều hơn nữa.

    Cảm ơn đã cho em biết từ những nỗi đau chúng ta học cách mạnh mẽ hơn, tự đứng dậy và học cách quên. Anh chỉ em cách yêu một mối tình đầu nhưng lại bỏ rơi không dạy em cách phải quên như thế nào dù biết nó không công bằng đối với em về khoảng thời gian đã qua những em đã cất đi những hờn trách và anh đang cố gắng bù đắp và như thế là đã vất vả lắm rồi… dừng lại được rồi anh ạ.

    Mặc dù em biết và anh cũng biết rằng bù đắp thế nào thì cũng đã gây ra một vết thương lòng khá lớn trong em về niềm tin và tất cả…khó lắm anh ah,có những thứ em không khôi phục được sau cả khoảng thời gian dài.

    Rồi một ngày anh cũng sẽ yêu một ai đó khác và em cũng thế. Em chấp nhận buông, em ổn rồi, anh có thể đi.

    Em không chúc anh hạnh phúc điều đó khá khó với em, em không cao thương như thế đâu… em chỉ đứng từ xa như thế thôi, như một người dưng người quen và người thương… quay ngược lại người thương, người quen và người dưng.

    Và em cũng thế, từ từ rồi em sẽ quen, sẽ đón nhận một tình yêu mới… mặc dù nó không trọn vẹn như tình yêu đầu nhưng em hi vọng nó sẽ ấm áp hơn!

  • Làm sao để vợ chồng “nghiện” nhau suốt đời?

    Làm sao để vợ chồng “nghiện” nhau suốt đời?

    Không có “Lời mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng”, nhưng nàng có những thứ quý giá hơn là cuộc đời làm dâu, làm vợ làm mẹ của mẹ cùng cái nắm tay nhăn nheo hạnh phúc của bố mẹ nàng trong suốt 40 năm…

    “Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

    Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ giang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

    Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.” Đây là trích “Lời mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng” được các bạn trẻ chia sẽ rất nhiều trên mạng.

    Làm sao để vợ chồng "nghiện" nhau suốt đời?
    Làm sao để vợ chồng “nghiện” nhau suốt đời?

    Nhưng trước khi nàng về nhà chồng, mẹ  nàng chẳng dặn dò gì cả. Mẹ đang bận đối nội đối ngoại, tiếp đãi khách khứa để cho con có ngày vui trọn vẹn. Nhưng nàng có thể chắc chắn hành trang bước vào trang mới cuộc đời của nàng được trang bị rất nhiều vì đã được trải nghiệm từ cuộc đời làm dâu, làm vợ của mẹ.

    Mẹ không dặn “tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.” Nhưng mẹ vẫn thường kể cho nàng nghe màn tỏ tình của bố “mình là mình rất ưng ung (tiếng địa phương “ung” nghĩa là “em”), ung có muốn lấy mình không thì về bảo với thầy u.”

    Lúc đó bố nàng chỉ là một chàng lái xe nghèo rớt mồng tơi, mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ. Lúc đó, qua lời kể châm biếm của mẹ, bố đưa các cô “yêu tha dép” về nhà ra mắt họ hàng thì bao giờ cũng có kết cục buồn là các cô “bỏ chạy mất dép“, vì bố nghèo quá. Hoàn cảnh của mẹ khá hơn vì ông ngoại lúc ấy là trưởng ty công an. Màn cầu hôn thật thà không tưởng. Ông ngoại không ngăn cản gì chỉ nói một câu cũng chân thực không kém: “Các con đừng làm trò con nít đấy.”

    Thế mà “cái trò con nít” ấy lại là một câu chuyện kết thúc có hậu hạnh phúc gần 40 năm. Lần nào kể lại màn cầu hôn ấy mẹ cũng bật cười trong nước mắt. Sau bao nhiêu năm chung sống, mẹ bảo không chỉ có yêu mà phải yêu thương mới giúp vợ chồng “nghiện” nhau suốt đời. Bố giờ đã nghỉ hưu, sớm tối quanh quẩn bên mẹ cùng làm vườn nuôi gà, chăm cháu… Cảnh đầm ấm của bố mẹ nàng khiến bao người ngưỡng mộ và nàng thì rất tự hào.

    Cuộc đời mẹ đã dạy cho nàng biết rằng trong cuộc sống, chỉ có yêu chưa đủ mà phải thương thật nhiều. Không một gia đình nào là hoàn hảo, vẫn luôn có cãi vã, vẫn có chiến tranh, thậm chí là “chiến tranh lạnh” trong một thời gian rất dài, nhưng cho đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình… nơi tình yêu và tình thương luôn luôn hiện hữu bên nhau. Và dù cuộc sống hôn nhân rất nhiều chông gai thử thách, tình yêu rồi sẽ khuất lấp sau những cuộc mưu sinh, những áp lực và giông bão cuộc đời, nàng hiểu rằng trong cuộc sống, chỉ có yêu chưa đủ mà phải thương mới làm nên sự gắn kết trong gia đình.

    Ở bên mẹ trong cuộc chiến gìn giữ hạnh phúc gia đình, trưởng thành hơn từng ngày, nàng hiểu được nhiều hơn cái gì thật sự là quan trọng trong quan hệ giữa con người và con người. Quan tâm cảm xúc của một người chưa chắc đã là yêu. Nhưng yêu, thì không thể không quan tâm những điều nhỏ nhặt giản dị.

    Bố gọi điện thì thào: “Mẹ bị huyết áp cao nên có gì không vui đừng tâm sự nhiều với mẹ làm mẹ lo lắng. Có gì con cứ nói với bố”. Nàng hình dung bố đang đứng ở góc nào đấy nói thật nhỏ để mẹ không nghe thấy.

    Mẹ gọi điện thì thầm: “Bố mới về hưu, đang quen công việc tự dưng quanh quẩn ở nhà sẽ rất hụt hẫng. Con gọi điện thường xuyên động viên bố nhé”. Và nàng biết, mẹ lại đứng vào một góc nào đấy nói thật nhỏ để bố không nghe thấy.

    Không có “Lời mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng”, nhưng nàng học được những thứ quý giá hơn là cuộc đời làm dâu, làm vợ làm mẹ – của mẹ mình và cái nắm tay nhăn nheo hạnh phúc của bố mẹ nàng cùng nhau đi hết đường đời.